gặm một khối căm hờn trong thức tạng
ta thu mình trong vỏ bọc sắc danh
hận nhà tù uẩn xứ giới giam cầm
ta vốn thênh thang, bất sinh bất diệt
nay sa cơ, bị nhục nhằn thua thiệt
bị dày vò như thể gái làng chơi
chịu ngang hàng cùng chuyển thức dở hơi
với tâm sở ăn theo vô duyên lạ!
ta đang sống trong nỗi niềm tiếc nuối
thuở nguyên sơ tịch tịnh bất tư nghì
không cảnh không tâm, ngã pháp là chi?
ta độc chiếm khắp ba ngàn thế giới
diễn tả về ta thảy đều chẳng tới
bất khứ bất lai, bất thường bất đoạn
lại hông có các thức tâm cuồng loạn
ta là một, là riêng, là tất cả
không có chi so sánh nổi cùng ta
tam giới trùng trùng sóng bủa lao xao
ta biết ta là chúa tể Tào Lao
giữa đống bọt biển không tên không tuổi
nào đâu vốn tự tâm vô tư lự
ta như mặt trời chiếu khắp 10 phương
đâu thuở nào không tam giới ngăn đường
ta lặng ngắm thân ta bao la quá
đâu những gì riêng có thật ngoài ta
ta bao hàm vật chất lẫn tinh thần
đâu những gì để so sánh xa gần
ánh sáng gương, thể mặt trăng tinh chất
để ta nhớ lại những gì đã mất
than ôi! thời trong sáng nay còn đâu
nay ta ôm niềm uất hận ngàn thâu
ghét tâm, ý, thức vận hành nông nổi
pháp do thức biến thảy đều giả dối
hoa rơi, nước chảy, gió thổi bụi hồng
diệt sanh, cấu tịnh vấn vít trong lòng
thoạt nghĩ bởi một tâm sinh các thứ
bỏ qua thức tâm vương cùng chủng tử
và hành tướng, sở duyên riêng nên đã
chẳng qua được cửa không của bát nhã
nên không thể hiểu nhân duyên sinh ý
ngam cuu’ tip’ coi …
hỡi oai linh duy thức tánh vô nhị!
đó chính là ta trọn phần yên vị
vượt ngoài sức tưởng tượng của tư duy
ta đã ly trong phút chốc mê mờ
có biết chăng trong những ngày ngao ngán
ta nương theo con đường bồ tát hạnh
để hồn ta được phảng phất gần ngươi
như lai tàng ghê gớm là ta ơi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét