gặm một ổ bánh mì chơi paltalk
nhâm nhi cà-fe nghe giảng tào lao
chán bọn người kia ca hót ồn ào
nói vớ vẩn thản nhiên cười hô hố
nay trở lại, ta đã là Tào tổ
chẳng ưa trò quậy phá, với chơi bời
cũng hông thèm tán gẫu chiện dở hơi
hoặc đính chính lời dèm pha ba xạo
ta vẫn nhớ những ngày xưa học đạo
thủa chẳng màng tranh luận với thị phi
nhớ kinh lăng già tâm ấn lạ kỳ
với bát nhã tánh không, không chẳng rỗng
với chủng tử thiền Tào Khê chánh thống
ta mở cửa KHÔNG, dõng dạc, đường hoàng
dù trong tâm bao sóng thức rộn ràng
chẳng bối rối một khi ta đã liễu
trong u tối, bát nhã khi đã chiếu
là khiến cho tâm cảnh đều im hơi
nên bát nhã là thần chú tuyệt vời
giữa các pháp môn thiên về đối trị
nào là cảnh giới của hàng thánh trí
tam giới duy tâm tự chứng rõ ràng
nào là trong KHÔNG hổng có chi bàn
vạn pháp duy thức nên vô sở hữu
nào là tứ cú bách phi tham cứu
bất vô phi ly chỉ thẳng tâm không
nào là trùng trùng con sóng rộn lòng
ta nghe giảng lòng tràn đầy thắc mắc
để ta khởi nghi tình riêng sâu sắc
buồn thay! thời học đạo nay còn đâu?
nay ta ôm niềm sung sướng ngàn thâu
vì biết rõ hiện hành là giả dối
pháp do thức biến theo duyên thay đổi
nội tâm, ngoại cảnh phân biệt rõ ràng
tướng phần, kiến phần giả định hai đàng
trò ảo thuật chia đôi chừ thấp kém
với duy thức hổng có gì bí hiểm
tâm cảnh chưa thông nên đạo rối mù
bởi lạc vào thức tạng quá âm u
hỡi oai linh của bát nhã kỳ dị
giúp ta thoát khỏi vô minh thống trị
để ta tìm về tự tánh nguyên sơ
nhưng mấy ai học đạo thấy bao giờ
có biết chăng trong vô vàn kiếp trước
ta gắng sức tham thiền, một mình bước
nguyện một ngày thể nhập bát nhã thôi
hỡi tánh không ghê gớm vi diệu ôi!