Chủ Nhật, 23 tháng 1, 2011

sinh vô danh bổn vô tính


một mùa thu trước mỗi hoàng hôn
tay vuốt "thanh gươm" dạ thấy buồn
"gác kiếm" bao năm vì đại đạo
hết mong người đến với yêu đương

ngày ấy tôi thường nghĩ đến yêu
thở dài trong bóng tối cô liêu
hỏi thầm tình ái thị hà vật?
càng kiếm càng thêm tuyệt vọng nhiều

Bụt bảo thế gian vốn rỗng không
lấy ai vương vấn ở trong lòng
và trong không ấy không thương nhớ
không ái không ân ... không cả không
 
bụt đã dạy tôi khởi mối nghi
thuở xưa tôi có hiểu chi chi
lần theo ý nghĩ tôi như thấy
hiển hiện cái tôi thật lạ kỳ

đâu biết thức tàng rất quái kỳ
biến huân huân biến bất tư nghì
nghi kia như thể thanh gươm sắc
cắt đứt tâm tư dứt nghĩ suy

theo dòng tâm thức tôi tìm tôi
trong khoảng lặng không chẳng thấy tôi
hoa nở hoa tàn hoa có nói?
sao ta bi luỵ thấy hoa trôi?

tôi đã hiểu rồi đã liễu rồi
nhân kia duyên đấy sản sinh tôi
tôi là thế đó mạt-na đó
tôi vốn vô sinh có thế thôi!

Sinh Vô Danh Bổn Vô Tính (Tựa Gốc: Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không)

***

Đại Huệ bạch Phật: Thế Tôn! Chẳng dựng lập tám thức sao? Phật bảo: Dựng lập. Đại Huệ bạch Phật: Nếu dựng lập tại sao lìa ý thức chẳng phải lìa thất thức? Phật bảo Đại Huệ: Vì kia (thức 6 và 8.) làm nhân và kia (6 và 8.) phan duyên, thất thức chẳng sanh. Ý thức là, chấp trước cảnh giới phần đoạn sanh tập khí nuôi lớn nơi tàng thức. Ý (thức 7) đồng chấp trước ngã ngã sở, suy tư nhân duyên sanh, chẳng hoại thân tướng của tàng thức, nhân phan duyên cảnh giới tự tâm hiện ra rồi chấp trước, nhóm tâm liền sanh, lần lượt làm nhân nhau, thí như biển và sóng, gió cảnh giới của tự tâm hiện thổi, hoặc sanh hoặc diệt cũng như thế. Thế nên, ý thức diệt thì thất thức cũng diệt.