Thứ Năm, 23 tháng 7, 2009

Nothing to debate



Quẳng bút vô vi nhàn đạo thơ
Hổng cần vọng tưởng, chả còn mơ
Đạo thơ bất đồng nghĩa thơ đạo
Thơ đạo có được bởi đạo thơ
Vì yêu nên phải làm thơ
Vì blog mà phải bơ phờ đạo thơ

Vô tội phước vô tổn ích
Trên mạng mặc tình chôm thoả thích
Bí lâu đạo thơ chẳng ai trách
Bi chừ phân rõ đều vô ích
Ai đạo thơ? Ai làm thơ?
Nhược thực không người không chẳng người
Hỏi người gỗ biết làm thơ hỉ?
Và biết online biết khóc cười?
Mặc ái biếm mặc ai dèm
Ta vẫn đạo thơ cho đã thèm
Thơ tình bất hủ đều chôm tất
Chuyển đổi nội dung bất tư nghì
Âm vận cũng thông nghĩa cũng thông
Nền thơ sẵn đấy chẳng nhọc công
Nào phải mình ta đạo thơ nhỉ?
Hằng sa bằng hữu đạo chung đồng
Phi bất phi thị bất thị
Sai lệnh tí lời chuyển mất ý
Thị tắc âm điệu vốn thơ tình
Phi tắc nghĩa lý nguyên thơ đạo
Thuật đạo thơ vật nhân tình
Nếu ai hổng phục cứ mặc tình
Chẳng phải ta đây muốn như thế
Mến đạo yêu thơ quyết biện minh
Giả sử thiết luân đỉnh thượng triền
Đạo thơ thơ đạo chung bất thất
Nhật khả lãnh, nguyệt khả nhiệt
Ta vẫn đạo thơ đầy tâm huyết

Thứ Ba, 7 tháng 7, 2009

Nắng Tình Vô Trụ



NẮNG TÌNH VÔ TRỤ

Hạt Nắng Yêu

Nắng vô trụ xứ chiếu nơi nơi
Ta đã vì em dạ rối bời
Như lạc biển TÂM không chỗ trụ
Tình là sóng THỨC vỗ chơi vơi

Hạt Nắng là ai? Tôi ngẩn ngơ
Em xinh xinh quá lắm người mơ
Dạo thuyền Bát-nhã quanh tim kẻ
Đã trót yêu em, quá dại khờ!

Đương thể tức không, ai nói yêu?
Lênh đênh trên sóng thức liêu xiêu
Thể nhập Bát-nhã, ôi chao khó!
Như bước vào tim em, Nắng Yêu!

Em đã vì yêu khổ luỵ rồi
Vì yêu nên chịu kiếp đơn côi
Phải chăng vì chữ "chung tình" rỗng?
Người ấy biết em vẫn lẻ đôi?

Ưng vô sở trụ nhi sanh tâm
Em đã dạy tôi chẳng chút nhầm
KHÔNG - SẮC, SẮC - KHÔNG em liễu suốt
Chữ yêu sao để vướng trong tâm?

Hạt Nắng Thùy Trang
05/28/07

Thứ Hai, 6 tháng 7, 2009

Mừng Phật Đản 2008


Đặt bút đề thơ mừng Phật đản
Tháng tư, lẻ tám năm hai ngàn
Đôi dòng cảm nhận về Phật pháp
Diệu lý thâm sâu khó nghĩ bàn

Bụt dụng tất đàn nói ngược xuôi
Con tìm hiểu chẳng rõ đầu đuôi
Chợt mò được pháp tu ưng ý
Ông đã nhanh tay xóa sạch ruồi


Vi diệu pháp vô thượng thậm thâm
Bám theo văn tự hiểu hông ra
Nào ngờ ông nói pháp không pháp
Mò mẫm ba năm rõ khổ là...!

Tâm vốn rỗng nào có thứ chi
Nhưng bao nhiêu pháp chứa trong nì
Làm sao hiển được tướng không ấy?
Chỉ thẳng tâm hiện liễu tức thì!
(Mượn lý duyên sinh rõ tức thì )

Con là kẻ dại khờ sơ cơ
Đang tập tành tìm hiểu đạo mầu
Nếu có sai xin Người chỉ bảo
Con đê đầu lạy tạ ơn sâu

Khóc Ông Ngoại



Vĩnh biệt ngàn thu, vĩnh biệt ông!
Xót xa, đau đớn lệ tuôn dòng
Từ đây chẳng thể mong tao ngộ
Ông đã về Tiên giới phải không?


Chủ Nhật, 5 tháng 7, 2009

Thượng Đế cũng khóc



ĐẾN THƯỢNG ĐẾ CŨNG PHẢI KHÓC

Chùm nho con cóc
Ngồi buồn trẫm khóc
Đạo lý sâu mầu
Ngàn năm khó cầu

Trường Vô Minh


Hoa hoa lá lá rụng tơi bời
Lòng ước liễu đạo, đạo càng rời
Dạ muốn dứt niệm, niệm càng khởi
Châu rơi thành ngấn lại châu rơi!
 
Ta có một tấc lòng
Đo bằng (văn) kiến giác tri
Lỗi tập khí hư nguỵ
Mê lầm từ vô thuỷ
 
Ôm đàn lên lầu cao
Lầu cao tràn ánh nguyệt
Vô Minh khúc thuần thạo
Âm ba ngân bất tuyệt

Người bảo sông Tương sâu
Chưa bằng vô minh đâu
Sông sâu còn có đáy
Vô minh lại không bờ

Người ở đầu sông Mê
Ngã tại Mê giang vĩ
Vô niệm hoặc hữu niệm
Đồng ẩm Mê giang thuỷ

-Nhập ngã vô minh môn
Tri ngã vô minh khổ
-Nhất thiết pháp vô ngã
Ai nhập ...? Ai biết khổ?

Nơi đầu sào trăm trượng
Đỉnh căn bản vô minh
Buông người - rơi nhị thủ
Trực nhận tánh Chân Như

Trường vô minh hề, trường vô minh
Trường vô minh hề, hữu tận cực
Rõ biết các pháp duy tâm hiện (bản chất rỗng)
Vô thuỷ vô minh từ đây dứt.

(Dựa trên nền bài thơ TRƯỜNG TƯƠNG TƯ của Lương Ý Nương)

SÓNG

Dữ dội và dịu êm
Ồn ào và lặng lẽ
Sóng không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể

Liễu!



Phật pháp vi diệu rõ nhiệm mầu
Ngàn năm khó gặp khó tìm cầu
Ta mong thấu được nguồn chân lý
Xóa sạch trong tâm mọi vết sầu

Thứ Bảy, 4 tháng 7, 2009

Không Hai Sắc Hoa Ti-gôn

Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn
Nghiền ngẫm tâm kinh bỗng thấy buồn
Bụt đã chia ta thành ngũ mảnh
Rồi Người khẳng định ta là không


Sóng Tình Trong Biển Lặng






Hạt Nắng Yêu

Tình hoang tưởng nên tình đành tuyệt vọng

Tình yêu kia không chỗ trụ bao giờ

Như Niết-bàn không trụ cũng không mơ

Vì em đã trao tình cho kẻ khác


Tôi thẩn thờ chờ em trên Paltalk

Dõi mắt sầu tìm nick của em yêu

Các sóng thức đua nhau ào ạt khởi

Dâng trào lên thành biển sóng hắt hiu


Gió ái tình tạo sóng thức lăng xăng

Trên biển Như Lai Tàng vốn phẳng lặng

Em là bão tố bên đời hiu quạnh

Khơi động biển lòng tình ngỡ đã yên


Em biết rõ hay giả vờ không biết

Tình yêu tôi đã dành trọn cho ai

Tôi ấp úng, loanh quanh, vòng vo mãi

Như Thế Tôn sử dụng tứ tất-đàn


Vì khó nói tình yêu tôi đã muộn

Không thể tranh giành cùng kẻ em yêu

Thế Tôn ơi ! Dùng tất-đàn, ký luận

Như thế nào để con được nàng yêu?


Đệ nhất nghĩa đế siêu việt tuyên thuyết

Bởi Thế Tôn đấng giác ngộ hoàn toàn

Con chỉ thuyết ái tình là nhất tuyệt

Sóng ái tình che lấp dấu Chân Như


Tình tuyệt vọng nên tình đành câm nín

Lời buồn nào diễn tả tướng tâm này?

Ai ngờ lọn tóc mềm như tơ phím

Trói chặt hồn ta trong lúc cuồng say.


Hạt Nắng Thùy Trang

05/28/07