Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn
Nghiền ngẫm tâm kinh bỗng thấy buồn
Bụt đã chia ta thành ngũ mảnh
Rồi Người khẳng định ta là không
Từ đó hồn tôi quá lạnh lùng
Nỗi sầu hun hút vì chưa thông
Vào trong trời thẳm KHÔNG Bát-nhã
Trông cánh hoa rơi thấy chạnh lòng
Càng nghĩ càng nghi dạ rối bời
Thở dài ngao ngán rõ sầu đời
Hỏi thầm "Ngũ uấn sao KHÔNG nhỉ?"
Vạn pháp giai không ai trả lời?
Thuở ấy nào tôi đã hiểu gì
Tướng KHÔNG Bát-nhã lìa tư duy?
Cho nên cười thốt: "Trời ơi! Quái!"
Thành khối sầu tư chẳng biến suy!
Nào biết khối nghi đã đến thì
Chết dần theo Bát-nhã từng thời
Tánh KHÔNG duyên khởi soi muôn pháp
Soi cả hồn ta vụt sáng ngời
Từ đấy, thu rồi thu lại thu
Lòng tôi phơi phới đến bây giờ
Sắc tức thị không, không tức sắc
Tôi đã liễu thông chẳng chút ngờ!
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Luyến thương ước vọng đã phai rồi
Và từng thu đến, từng thu đến
Chẳng giấu trong tim một bóng người!
Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một muà thu trước rất xa xôi
Đến nay rõ đạo thì tôi đã
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi!
Tôi sợ chiều thu nhạt nắng mờ
Chiều thu hoa đỏ rụng, chiều thu
Gió về lạnh lẽo chân mây vắng
Người ấy sang sông đứng ngóng đò
Nếu biết rằng tôi đã liễu KHÔNG
Trời ơi! Người ấy có buồn hông?
Ước chi tôi có thể yêu nhỉ
Nhưng thấy ai mô để động lòng!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét